16 June, 2012

Người Bạn Mới- Missi.

Em tên là Missi , em là con gái, thuộc giống chó Pekingese (hay còn gọi là chó Bắc Kinh). Em đến với gia đình gà cũng thật bất ngờ, ít nhất là với chị. Tự nhiên chiều thứ 7 tuần trước (ngày 09 tháng 06), anh Đạt chở chị đi costco mua đồ ăn rồi nói chở chị đi chơi, cũng chẳng biết anh chở đi đâu vì đoạn đường cũng khá xa và lạ. Cuối cùng anh đậu xe vào Nevada Humane Society. Chị vô cùng bất ngờ vì biết bao nhiêu ngày từ năn nỉ ỉ ôi, ngon ngọt dụ dỗ cho đến giận hờn, bực bội để đòi anh nuôi 1 con chó hay 1 con mèo thì anh kiên quyết không chịu, vì nhà luôn đóng kín cửa, lại lót thảm, rồi sợ chó mèo sổ lông lên thảm, lên ghế salon..v.v..và anh nói khi nuôi 1 con vật thì phải có trách nhiệm với nó thật nhiều. Vậy mà hôm đó anh lại chở chị đến đó rồi nhìn chị cười " em thích con chó nào thì chọn nhé". Chị cười suốt đến nỗi ly yogurt đang ăn dở cũng vứt qua 1 bên mà chạy ù vào tòa nhà.
Chao ôi, vào đó biết bao nhiêu em mèo, em chó, đủ loại, đủ kiểu, mỗi em đều được gắn một tấm bảng nho nhỏ trước cửa chuồng về tên, tuổi, tích cách..v..v..Thật ra trong đầu chị chẳng nghĩ được là chị thích giống chó nào, 1 em chó ra sao, chị chỉ đi quanh khu vực chuồng chó rồi đến mỗi chuồng chị đều đưa tay vẫy vẫy, miệng thì gọi coi em nào thân thiện, dễ thương. À, vậy ra tiêu chí của chị chỉ có vậy thôi đó: THÂN THIỆN, DỄ THƯƠNG, và rồi em có đủ.

Em chạy đến nhảy lon ton trong chuồng, rồi đưa hai cái chân trước đứng lên dựa vào cửa chuồng, miệng thì ư ử như muốn được vuốt ve, chơi với em một lát tụi chị lại đi dạo qua những chuồng gần đó, tình cờ quay lại thì thấy em ngồi nhìn theo, mắt buồn rũ rượi, còn miệng vẫn ư ử mà chị cứ cảm giác là em đang muốn nói "cho em theo với". Chắc chị suy nghĩ nhiều quá, thật ra không ấn tượng nhiều, nhưng vẫn thấy em hiền lành, dễ thương. Quanh đó cũng có nhiều loại, từ giống chó husky, chihuahua, bulldog, những em chowchow dễ thương cho đến mấy em bẹcgie to đùng..nhưng rốt cuộc chị lại chọn em. Em cũng thuộc giống chó nhiều người thích vì hiền, ít phá nhà, thân thiện nên anh chị phải trả 1 khoản tiền nhiều hơn để đón em về, thủ tục thì cũng rắc rối, điền đủ loại form rồi các cam kết sẽ nuôi dưỡng, chăm sóc cho em. Lại ngồi nghe người ta tư vấn cách chăm sóc, training, các loại vắcxin, các trung tâm chăm sóc khi em bị đau ốm, rồi làm ID cho em nữa..đủ cả, kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Bác sĩ lại dặn chị đừng tắm em, ít nhất là sau 10 ngày vì em vừa được mổ triệt sản để không sinh em bé. Thật ra mà nói, với nhiều người họ nghĩ rằng triệt sản chó mèo là một hành động độc ác, nhưng mà theo chị nghĩ, như vậy sẽ tốt hơn, vì mỗi năm 1 con chó, 1 con mèo sẽ sinh ra biết bao nhiêu con, và rồi những con chó con mèo con có được chăm sóc nuôi dưỡng không? Hay lại lang thang đầu đường xó chợ, bị đánh đập như ở VN? Còn ở đây cũng vậy thôi, nếu không ai nuôi được thì lại cho các em vào các trung tâm, nhốt các em trong chuồng? Anh Đạt nói đúng, khi đã nuôi 1 con vật là sẽ có trách nhiệm với nó nhiều, mà liệu sẽ có bao nhiêu người muốn nuôi, muốn chăm sóc và có trách nhiệm với các em đây? Vậy nên ngăn lại 1 em chó, em mèo ra đời, theo chị là 1 hành động nhân đạo, để khỏi phải xót lòng nhìn những con vật lang thang, gắng mọi cách để sinh tồn. Đón em về, chị lại nhớ đến meo lăn, meo ly, nhớ đến cà na-xí muội chị đã từng nuôi ở Việt Nam. Đã quá lâu rồi và các em mèo, em chó ấy không còn nữa, nhưng chắc chẳng bao giờ chị quên cả.
Em về nhà, em được anh Đạt sắm cho 1 cái giường nho nhỏ, êm ái, 1 cái sợi dây cổ màu hồng có hình những cái nơ, 1 khay đựng đồ ăn và 1 khay nước. Thêm nữa, mua cho em một bịch đồ ăn Purina, và 1 bịch đồ ăn vị bacon (gói này hơi sang tí vì nhỏ tí mà đắt lắm, anh Đạt nói dùng để thưởng khi em ngoan). Vậy mà về nhà em chê bịch đồ ăn Purina, chỉ thèm Bacon, mà bịch bacon thì nhỏ xíu, em ăn bao nhiêu cho đủ và đây cũng không phải là loại đồ ăn hàng ngày. Thế là hôm sau anh Đạt online tìm thông tin rồi đến Petsmart, mua cho em 1 bịch đồ ăn ngon hơn, $20. Đem về, em cũng chẳng mặn mà lắm, nhưng may sao mấy ngày sau cũng thích thú hơn.

Cái ổ của em và đồ ăn của em được đặt ở một góc nhà, mỗi ngày khi anh và chị ai có ở nhà, và có thời gian thì cho em ra vườn đi toilet, đêm đầu tiên anh Đạt còn ưu ái mang em vào phòng ngủ, để cho em đỡ "cô đơn", những đêm sau thì chị không đồng ý vì để em ở ngoài phòng khách cho quen. Sau 1 tuần thì có vẻ em cũng dần ổn, mỗi tội khoảng hơn 6h, em chờ 1 đêm không có ai chơi, vậy là mới sáng đã cào cửa ư ử đòi anh chị dậy, có bực không chứ? Mỗi khi em phá quá, hất nước hất đồ ăn, hoặc đêm nào "nhịn" hông nổi, em "i." trong nhà, là chị bực mình la mắng, vậy mà anh Đạt điềm tĩnh nói "từ từ em, dạy dỗ cũng cần thời gian mà", rồi hôm nay đi Costco anh Đạt còn mua cho em  1 bịch Duck Breast nữa, trời ạ, biết bao nhiêu ức của con vịt mới làm nên đủ cái bịch này, nhìn hấp dẫn quá, loại đồ ăn cao cấp mà, anh Đạt thương vậy đó, biết không? Từ ngày có em về, bận rộn hơn vì em hay lẽo đẽo đi theo, bận rộn vì phải cho em ăn, uống nước, dẫn em đi toilet, tắm cho em, rồi chiều chiều dắt em đi dạo, đủ cả..nhưng hơn hết là có một niềm vui trong gia đình, thậm chí bên Tía Má cũng vui lây, chiều tối ăn cơm xong, tía má lại đi tập thể dục, vậy là ghé ngang nhà, dắt em đi theo, rồi cuối buổi dắt trả em về. Thế đấy, chỉ mới 1 tuần thôi, mà đã thân thuộc, gần gũi lắm rồi. Mỗi khi anh Đạt đi làm về, hay chị đi học về là em lại lon ton chờ sẵn ở cửa, đợi anh chị bước vào là nhảy cẫng lên. Còn mỗi khi anh chị đi ra ngoài, là em ở trong nhà nhìn qua cái cửa nhỏ thông ra garage mà ư ử đòi đi theo...Hy vọng rằng Missi sẽ luôn ngoan, biết vâng lời, và sống khỏe nhé! Gia đình gà rất hoan nghênh người bạn mới Missi..!!
P/S: Em mới về nhà 1 tuần, sáng nay mang em lên cân thử, em đã tăng lên 1,5 ký. Trời ạ, sao ai ở nhà này cũng lên cân vèo vèo và sắp thành heo hết vậy nè??

No comments:

Cảm Ơn Bạn Đã Ghé Thăm Căn Bếp Nhỏ!

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...